Lời nhắn nhủ

Tháng 9 về, một chiều muộn tan ca làm, bước chân ra khỏi cơ quan, cơn gió mát lành thoảng qua, cuốn theo mùi hoa sữa làm tôi bỗng nhận ra mùa thu đã tới, mùa mà lưu giữ những ký ức được tôi thầm gọi là ký ức ướp hương hoa.

Cũng ngày này gần 10 năm trước, sau khi chân ướt chân ráo bước chân khỏi giảng đường đại học, chiều nào tôi cũng lang thang trên những con đường đầy mùi hoa sữa của Hà Nội với bao dấu hỏi về lựa chọn con đường sẽ đi. Rồi duyên số đưa đẩy, nhận được quyết định trúng tuyển vào một trong 3 ngân hàng lớn nhất của Việt Nam, tôi khấp khởi vui mừng, trong lòng rộn vang lời bài hát “Em đi làm tín dụng”, rồi giấc mơ thể hiện mình và phát triển cơ hội nghề nghiệp được tô vẽ muôn màu trong tâm trí.

Thế nhưng, cuộc sống của cô sinh viên nhỏ bé không chỉ có màu hồng, bước chân vào một lĩnh vực đòi hỏi kiến thức thực tiễn, kinh nghiệm và sự nhạy cảm nghề nghiệp, tôi mới thấy những gì học được tại giảng đường đại học thật quá ít ỏi.

Rồi suốt 10 năm va vấp, 10 năm mà khi tôi bước chân ra khỏi nơi làm là khi đường phố đã sáng đèn, là khi làn gió thơm hương đêm về quanh khu nhà như lời bài hát “Những Ánh sao đêm” mà tôi vẫn nghe trên suốt chặng đường về đã giúp cho tôi thực sự nhận ra được những điều cần trân quý trong cuộc sống này. Và nếu được quay trở lại gặp cô sinh viên ngày nào mới ra trường tôi sẽ phải nhắn nhủ nhiều điều.

null

Tôi sẽ nhắn nhủ rằng, đừng bao giờ để gánh nặng công việc, cơ quan đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của mình, vì thử hỏi rằng nếu cứ mãi sống trong tâm thế gồng gánh quá nhiều thứ như vậy thì đâu là chỗ cho sự cuồng nhiệt hết mình vì công việc. Hãy để những nẻo đường, những con người mà nghề tín dụng đem đến cuộc sống của bạn gieo những hạt mầm yêu nghề lớn dần.

Tôi sẽ nhắn nhủ rằng, cô cán bộ tín dụng nhỏ bé ơi, nghề tín dụng không chỉ có con số, hồ sơ chứng từ, hãy thực sự lắng nghe linh cảm nghề nghiệp mách bảo và có những quyết định sáng suốt. Sẽ không có sách vở nào dạy bạn rằng khi ngày thường bạn gọi cả chục cuộc không thể hẹn gặp được kế toán viên của khách hàng nhưng một ngày đẹp trời Ông Chủ tịch Doanh nghiệp lại alô cho bạn thì điều gì đang xảy ra? Sẽ không sách vở nào dạy bạn rằng dù là cô tiểu thư rồi thì bạn cũng sẽ phải phải trèo đèo lội suối đi thực địa tại những nơi không còn thấy dấu hiệu của đô thị, không đèn điện, không sóng điện thoại. Và bạn chỉ có thể nhận ra ý nghĩa, tình yêu đối với công việc của mình khi không ngừng trau dồi kiến thức, cài đặt chế độ hoạt động cho chiếc chuông cảnh báo rủi ro cá nhân.

 

Rồi một ngày nào đó, có thể ở đâu đó cô tín dụng là tôi sẽ đọc được những vụ án mà đồng nghiệp tôi, lãnh đạo tôi là những nghi can, bị can, trái tim tôi rồi sẽ se sắt lại; và rồi tôi sẽ tự vấn phải chăng nghề nghiệp này của tôi quá bạc bẽo, nó thử thách những người đang hết lòng vì nó, nó xô đẩy con người ta sa ngã bất cứ khi nào mệt mỏi và bất cứ khi nào lơ đãng mà đưa ra quyết định sai lầm. Cũng có thể có những lúc tôi sẽ thực sự cảm thấy lo ngại, tôi loanh quanh tìm kiếm những con đường đi mới, những vị trí mới. Nhưng cuối cùng, đáp án của bài toán này cũng không ở đâu xa, nó lại chính tại bản thân tôi. Cách duy nhất để người cán bộ tín dụng mãi vững bước chân trên con đường sự nghiệp đó là thực sự yêu nghề và tinh thần không ngừng học hỏi.

Vì vậy cuối cùng, sau những năm tháng tìm kiếm, tôi hiện nay lại tham gia vào triển khai một dự án hiện đại hóa hoạt động tín dụng, nơi mà tôi sẽ góp phần xây dựng những công cụ hỗ trợ Lãnh đạo của tôi, những bạn đồng nghiệp của tôi, những cô sinh viên mới ra trường như tôi của ngày xưa sẽ không bao giờ phải băn khoăn, sợ sệt vấp phải sai phạm, nó sẽ giúp cơ quan tôi hạn chế rủi ro, hạn chế việc làm sai và sửa sai vì cuộc đời mỗi con người đâu có quá nhiều cơ hội để làm sai.

Lê Thị Thu Trang ngân hàng BIDV

Theo Trí thức trẻ

0