Phụ trách tuyển dụng nhân sự cho ngân hàng, tôi đã vượt qua nhiều khó khăn và cám dỗ
26 tuổi, tôi bước chân vào ngành ngân hàng nhưng không vào các vị trí tín dụng hay chuyên môn ngành. Tôi vào làm Tuyển dụng.
Có thể bạn hoặc ai đó nghĩ rằng, ngân hàng tuyển dụng gì đâu mà vất vả, khi hàng ngàn ứng cử viên cứ nộp hồ sơ, chờ thi tuyển ào ào.
Có thể bạn hoặc ai đó nghĩ rằng, tuyển dụng chỉ đơn thuần là câu chuyện làm bài kiểm tra, hỏi dăm ba câu rập khuôn máy móc, vài cái bắt tay ra điều chuyên nghiệp
Nhưng sự thực thì, ngân hàng tôi đang phát triển rất nhiều các chi nhánh mới trên khắp các tỉnh thành, việc mở rộng kinh doanh sẽ kéo theo sự tăng thêm của các vị trí hỗ trợ. Vì vậy, cùng một lúc tôi phải tìm hiểu cơ cấu một chi nhánh, công việc mỗi vị trí, yêu cầu của cấp trên, tiêu chuẩn tuyển dụng. Tôi vắt óc sáng tạo các cách thu hút ứng viên, tìm kiếm các nhân sự phù hợp nhất. Khối lượng công việc lớn và chất lượng yêu cầu cao khiến tôi quay cuồng chóng mặt, chi nhánh thiếu người hay nhân sự chưa phù hợp nhiều lúc làm tôi thấy thất vọng, chán nản. Điều giúp tôi vượt qua được thời gian căng thẳng đó chính là những buổi phỏng vấn, những câu chuyện của ứng viên. Đắng đắng, ngọt ngọt, vui buồn có đủ. Tôi thầm nghĩ tuyển dụng là nghề “mai mối”, nghề tâm sự, nghề làm dâu trăm họ.
Để tôi kể bạn nghe.
Nhớ nhất là bạn nam ứng viên phỏng vấn với tôi vị trí Chuyên viên quan hệ khách hàng chiều nọ. Gương mặt sáng, lời lẽ nhanh nhạy, rõ nét, say sưa kể cho tôi về những điều bạn đã tìm hiểu về công việc, về mong ước vào làm việc tại đây. Ưu điểm của bạn rất nhiều nhưng trong CV, không có công việc nào là trọn vẹn và đạt thành công rõ rệt cả. Tôi hỏi: “Bạn có biết tại sao công việc bạn cứ lận đận mãi không?” Bạn sững lại đôi chút và tâm sự thực lòng những khó khăn. Tôi biết bạn là một người giàu cảm xúc, thiếu quyết đoán, chính điều đó khiến bạn chưa thật thành công. Khi hiểu được nhau rồi, chúng tôi nói chuyện sâu hơn, gần gũi hơn như những người bạn chứ không phải phỏng vấn nữa.
Sau đó, tôi giới thiệu bạn về một chi nhánh có người quản lý tôi tin có thể giúp bạn rèn luyện cảm xúc phù hợp, chặng đường đầu khó khăn, áp lực, bạn nói rằng bạn đã định từ bỏ, tôi chỉ khuyên bạn hãy kiên trì thêm. Nửa tháng trôi qua, bạn có hợp đồng đầu tiên, ba tháng sau bạn đã trở thành nhân viên xuất sắc nhất chi nhánh. Tôi biết, vì tôi vẫn luôn dõi theo sự lựa chọn của mình. Tôi mừng rằng bạn không chỉ đạt thành công trong công việc mà bạn đã thực sự hoàn thiện bản thân.
Lần khác nữa là một buổi sáng nắng nhẹ, ứng viên của tôi từ Nam Định lên Hà Nội phỏng vấn 1 vị trí quản lý. Dáng người nhỏ, ăn mặc chỉnh tề nhưng không giấu được vẻ bối rối. Tôi hồi hộp thay anh, tôi thương chặng đường xa anh đi sớm để kịp giờ phỏng vấn và thương điều anh mong mỏi cho 1 công việc ổn định để lo cho gia đình. Sau một hồi trao đổi, tôi rót mời anh ly nước, nói với anh rằng mọi thứ đều là cơ duyên, tôi rất mong muốn cùng hợp tác với anh, nhưng lỡ không, đó chỉ là anh chưa phù hợp, rằng anh không phải lo lắng điều gì cả. Anh như sắp khóc, tôi hiểu, mọi áp lực trong anh rất lớn, may sao, sau đó anh đã trấn tĩnh lại đôi phần. Từ đó, ngầm trong thâm tâm tôi, cần nhiều hơn sự thấu hiểu và thông cảm, việc tuyển dụng cũng như xây cầu nối, xây xong cây cầu thuận tiện cho đôi bên, lợi ích lâu dài là tôi mới thành công.
Tôi chủ quan nghĩ, giờ là thời ngân hàng đi săn nhân tài, chứ không còn xếp hàng dài chờ tuyển dụng nữa. Nhưng ấy mà tôi, một chuyên viên tuyển dụng ngân hàng đã được “hối lộ”. Để làm việc trong ngân hàng, các ứng viên ngoài phù hợp về năng lực và đạo đức ra cũng phải đạt một số điều kiện bắt buộc, anh ứng viên hôm đó không đạt một điều kiện cơ bản, khi nghe tôi nhắc qua điện thoại rằng tôi không thể giúp vì việc này thuộc quy định ngân hàng. Nghe vậy nhưng anh vẫn nhất định muốn gặp trực tiếp tôi để nói chuyện, tôi đồng ý. Mắt ngó quanh, giọng nhỏ xuống rằng “Em có chút quà muốn gửi chị” tay khẽ rút phong bì nhỏ đưa tôi. Tôi ngạc nhiên nhưng vẫn kịp phản ứng “Anh cất đi, hai bên hợp tác được với nhau là điều em mong muốn, nhưng quy định đã ban hành là điều chung, mong anh thông cảm” và tôi bước đi, quả quyết.
Ứng viên đó sau này vẫn nói chuyện qua lại với tôi đôi lần, không điều trách cứ, chỉ mong nếu được, sẽ là đồng nghiệp vào một ngày nào đó. Nhưng nói tôi không nhận hối lộ là không đúng, ngược lại, tôi rất “tham”. Tôi “tham” nhận lời cảm ơn, những tin nhắn, email khen tôi phỏng vấn chân thành, thẳng thắn, tôi “tham” những buổi café với ứng viên dù có hay không được làm cùng nhau, tôi “tham” những lần phòng ban chi nhánh báo rất ưng nhân sự tôi giới thiệu và cả những góp ý khiến bản thân trưởng thành hơn.
Tôi của ngày hôm trước, chân ướt chân ráo vào ngân hàng, không hiểu cơ cấu, công việc, sản phẩm. Tôi nóng tính khi nhiều việc, không cẩn thận, nhiều khi không suy nghĩ thấu đáo, không để tâm đến người khác.
Tôi của ngày hôm nay, chạy chỉ tiêu tuyển dụng nhưng không quên chất lượng. Khi gặp ứng viên, sẽ giúp họ hiểu rõ về công việc ngân hàng, từng vị trí mà tôi phụ trách, chia sẻ với họ về cơ cấu, tổ chức, về sản phẩm ngân hàng, về những được mất. Rằng “công nhân ngân hàng” vất vả thật đấy, nhưng sẽ nhanh nhẹn hơn, trưởng thành hơn để đạt nhiều cơ hội mới.
Là một chuyên viên tuyển dụng ngân hàng, tôi thẳng thắn, trung thực để lựa chọn họ. Vì khi làm bằng cả cái tâm, chọn được người phù hợp, mỗi cuối tháng về, tôi được nhận tin nhắn “Tháng này em vượt số rồi, chị em mình đi ăn nha bà mối”.
Theo Trí thức trẻ