Tôi đã từ bỏ công việc Nhà nước để làm tư vấn tài chính tiêu dùng

Tôi – một phụ nữ 25 tuổi có gia đình và cậu con trai nhỏ, một công việc nhà nước nhàn nhã với mức lương 2,5 triệu đồng /tháng tại một vùng quê nghèo. Chồng tôi là công nhân mỏ làm việc xa vợ con 300km, cả tháng mới về thăm vợ con lấy 1 lần, và mỗi lần là vài ngày.

Cưới nhau 3 năm rồi con cũng lớn mà thời gian cả gia đình bên nhau chỉ tính trên đầu ngón tay. Chồng đi làm xa việc, nuôi con một mình thật chẳng dễ dàng gì. Xác định chẳng thể để bố xa mãi cậu con trai bé bỏng, tôi cần có sự quan tâm của người bố bên cạnh. Sau một năm suy nghĩ, tôi đã quyết đinh từ bỏ tất cả tại quê hương để đến thành phố nơi chồng tôi công tác để bắt đầu cuộc sống mới. Tôi gạt đi nước mắt rời xa gia đình, quay mặt đi để khỏi thấy tiếng thở dài lo âu của bố ra đi đến thành phố mới, cuộc sống mới với chân trời mới và một núi khó khăn chất chồng....

null

Thời gian đầu thực sự cuộc sống xa gia đình chẳng dễ dàng gì. Tôi biết đến HDSaison qua giới thiệu của một người bạn cùng quê. Tôi làm CV và được nhận luôn. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên tôi đi phỏng vấn, anh quản lý hẹn 1h30 chiều, nhưng 12h30 hai mẹ con bắt xe bus đi giữa cái nắng như thiêu của ngày tháng 7. Gửi con ở ngoài phòng bác bảo vệ, tôi vào phỏng vấn vừa lo vừa hồi hộp, nhưng quản lý không như tôi nghĩ- anh hiền và dễ gần quá. Tôi được nhận và qua thời gian đào tạo tôi được phân về shop FPT trên địa bàn.

Ngày đầu đến cửa hàng, mọi thứ quá lạ lẫm với tôi - từ cách sống đến công việc. Tôi không có ai thân quen ngoài người ban đã giới thiệu tôi vào công ty. Tôi bỡ ngỡ lắm, tôi buồn và sợ... Sợ mình không thể trụ nổi với công việc. Vốn sinh ra và lớn lên từ vùng quê, sống và làm việc trong môi trường Nhà nước tính tập thể cao vì mọi người quây quần tại một đơn vị, bây giờ bắt đầu một công việc hoàn toàn trái ngược, mỗi người phải làm việc tại một điểm, sống chủ yếu với đơn vị đối tác. Hết ngày làm việc đầu tiên lòng tôi nặng trĩu và trong đầu lại hiện lên câu hỏi: “có lẽ nào tôi chọn sai con đường?” Tôi cảm giác không thể hoà nhập được và tôi nản … Đêm đó tôi chẳng thể nào chợp mắt, nghĩ đến bố mẹ, đến chồng, đến con tôi lại cố lấy lại tinh thần ngày hôm sau đi làm tiếp . Ngày thứ hai trôi qua bớt nặng nề hơn một chút tôi bắt đầu thấy có chút thú vị trong công việc....

Những ngày tiếp sau đó thoải mái hơn vì quen hơn với cuộc sống với mọi người, nhưng vốn làm trong môi trường ít cạnh tranh bây giờ mới bước vào môi trường cạnh tranh khốc liệt tôi chưa thích nghi được. Tháng đầu tôi chỉ đạt 75% doanh số được giao. Tôi buồn và tự nhủ lòng cố gắng hơn nữa. Tháng thứ hai đến 18 ngày tôi không phát sinh hợp đồng nào cả, tôi lo lắng và tự trách mình yếu kém quá. Mọi thứ như bầu trời u ám trước mắt tôi, bản thân tôi cảm giác chẳng còn chút sức lực chiến đấu nào cả.

Đúng lúc ấy dường như nắm được tinh thần của nhân viên đang đi xuống, quản lý trực tiếp đã qua thăm. Nước mắt lưng tròng, môi bậm chặt nhìn anh, tim đập loạn lo lắng lắm, tôi sợ bị mắng, sợ bị nghỉ việc. Tôi đã nghĩ ra đủ thứ lý do để bao biện cho việc thời gian dài không phát sinh hợp đồng khi anh nói chuyện với quản lý shop. Anh ngồi đối diện không mắng chửi không quát tháo, chỉ nhẹ nhàng “em làm việc có thoải mái không, em hãy mạnh mẽ lên chiến đấu nhé”. Mọi thứ vỡ oà... Tôi chỉ dám cúi mặt lau nước mắt và lý nhí hứa với anh “em xin lỗi anh, em hứa sẽ cố gắng hơn ạ!”.

Câu nói của anh truyền lửa cho tôi tiếp tục chiến đấu, tôi không cho phép mình buông việc khi chưa hết 5h chiều ngày 30 của tháng. Tháng đó tôi đạt 95% target. Từ tháng thứ 3 trở đi quen hơn với công việc, quen hơn với khách, với cách tư vấn khách hàng, tháng nào tôi cũng đạt 100% doanh thu. Có tháng Tết tôi chạy 4 shop liền đến bữa chẳng kịp ăn, chỉ đợi nhập hồ sơ xong rồi thời gian đợi duyệt hồ sơ chui vào kho ăn tạm chiếc bánh mỳ, trong ba lô lúc nào cũng có vài hộp sữa tiện khi nào uống khi đó. Thời gian làm việc cuối năm, tôi cứ đi từ 8h sáng đến 9h30 tối mới về đến nhà. Mệt nhưng vui vì sống hết lòng với công việc, thấy mình năng động hơn và cẩn thận hơn, phát huy hết khả năng mình có được mà khi làm nhà nước mình không có cơ hội thể hiện.

Tôi nhớ một lần cửa hàng nơi tôi làm việc được họp cùng anh làm công tác đào tạo, anh đã chia sẻ về tấm gương một nhân viên trả góp ở một địa bàn khác doanh thu rất tốt và đặc biệt khả năng sàng lọc khách hàng của bạn ấy quá tốt. Bạn lên hồ sơ là biết hồ sơ có được duyệt hay không. Cuộc họp shop kết thúc lúc… 1h sáng. Tôi về nhà trong lòng không ngừng suy nghĩ, tại sao bạn ấy làm được như vậy trong khi mình không làm được? Tôi trăn trở và tìm ra phương pháp làm việc có hiệu quả hơn.

 

Thế rồi tôi nghĩ ra cách của riêng mình. Tôi ghi nhật ký mỗi ngày làm việc, những gì làm được và chưa được. Tôi ghi lại hợp đồng bị loại (rejeck) và lý do rejeck, nếu jeck phone tôi sẽ liên hệ làm lại hồ sơ vay cho khách hàng khi trải qua 3 tháng sau đó nếu khách vẫn có nhu cầu. Tôi nằm lòng những chính sách mới về cho vay đối với các đối tượng khách hàng để tư vấn cho họ những giải pháp có lợi nhất cho họ. Tôi cũng biết chủ động phục vụ khách hàng chu đáo và tận tình hơn để họ cảm thấy thoải mái khi chờ đợi…Ngoài việc hỗ trợ shop tích cực, theo dõi rủi ro và check lỗi mỗi ngày, tôi còn check sinh nhật của khách hàng để gửi tin nhắn chúc mừng và khi khách hàng qua 4 kỳ thanh toán tôi sẽ chủ động gọi mời khách hàng tiếp tục sử dụng dịch vụ của công ty. Chính những cách riêng ấy, tôi đã có ngày càng nhiều khách hàng hơn và doanh số luôn đạt mứ cao, cuộc sống gia đình tôi cũng dần khá lên trông thấy.

Một thời gian gắn bó với công việc, tôi đúc kết được rằng, khách hàng cần sự tin cậy và chăm sóc chu đáo, làm chuyên viên tài chính hãy cho họ sự an tâm và tận tuỵ. Cháy hết mình với công việc và lấy được niềm tin khách hàng - đó chính là bí quyết thành công của tôi.

Phạm Thị Giang - công ty HDSaison

Theo Trí thức trẻ

0